Pages

Thứ Bảy, 26 tháng 10, 2013

Thực hư người chồng bị bỏ đói trong căn nhà giữa Thủ đô

 Cám cảnh người đàn ông dùng dây kéo thức ăn 

Người đàn ông trong câu chuyện này là Đàm Quang Anh (sinh năm 1955), hiện sống trong tầng 2 của ngôi nhà 3 tầng ở số 26, ngõ 823/19 đường Hồng Hà, Hà Nội. Ông bị liệt từ dây lưng trở xuống đã 6 năm nay, phần chân đã bị teo lại. Do phải nằm nhiều và không được vệ sinh nên phần mảng lưng của ông Anh đã có dấu hiệu hoại tử, rỉ nước. Qua tìm hiểu của PV báo ĐS&PL, trước đây, ông sống cùng vợ là bà T.B. Loan (SN 1957) và cô con gái tên Đ.T.P. (SN 1988) trong ngôi nhà này. Cách đây hơn 2 tháng, hai mẹ con bà Loan dọn đi ở nơi khác. Bà Loan lý giải việc không ở nhà cùng chồng: "Vì không có tiền thuê người dọn, môi trường không tốt nên chẳng thể ở được nữa. Vài ba ngày, tôi qua lại, mang đồ ăn đến tiếp tế cho chồng, chính yếu là đồ ăn có thể để được lâu mà không bị ôi thiu".

  

 Căn phòng ông Anh hiện đang sống. 

Câu chuyện sẽ mãi là chuyện riêng của mỗi gia đình nếu không có việc, đội tự nguyện nhận được một lời yêu cầu giúp đỡ từ chị H. (SN 1983), cháu ông Anh về việc mang đồ ăn đến cho ông Anh. Chị N. Ở đội tình nguyện, người nhận lời viện trợ ông Anh đã bàn bạc qua điện thoại và được ông Anh cho biết: "Đã bị bỏ đói suốt mấy hôm". Tính từ ngày 13/9/2013 cho đến nay, ông Anh vẫn giao thông nhờ đội tự nguyện cung cấp đồ ăn. Tuy nhiên, căn nhà thẳng thớm khóa cửa, khiến cho việc viện trợ của đội tự nguyện trở thành khó khăn. Chị N. Cho biết: "Tối 13/9/2013 tôi mang cho bác bánh mỳ và mấy hộp sữa. Tôi điện thoại, lâu sau thấy một cái dây được thả xuống, đầu dây là một cái túi bóng. Tôi bỏ 3 hộp sữa TH vào nhưng kéo được một đoạn thì hộp sữa bị rơi xuống. Gọi điện, bác Anh bảo nặng quá, không kéo được, cháu cho một hộp sữa một cái bánh mỳ thôi. Phải mất đến gần một giờ đồng hồ để bỏ đồ vào túi, chờ kéo lên, thả xuống rồi lại kéo lên, chúng tôi mới chuyển hết được đồ ăn lên cho bác Anh. Đồ ăn bác yêu cầu thường là bánh mỳ vì có thể để được lâu. Tôi cũng mua thêm sữa, hôm rằm, tôi mang thêm chuối với mấy quả hồng. Có lần bác  nhờ mua thuốc giảm đau, hạ sốt, nghĩ là bác không ăn được đồ ăn cứng nên tôi mang cháo. Hôm rồi, tôi mua phở xào theo yêu cầu của bác nhưng chờ mãi, mà không thấy bác thả dây xuống để  kéo đồ ăn lên".

Khi không chuyển được đồ ăn lên, nhóm của chị N. Nhờ láng giềng xin số điện thoại, gọi bà Loan không nghe máy. Láng giềng gọi giúp, bà Loan nhấc máy và giải đáp rằng đã mang đồ ăn qua cho chồng rồi và khuyên mọi người đừng có tin ông ta nói bậy. Nhóm tình nguyện của chị N. Điện thoại lại, ông Anh cho biết: "Ăn đồ khô mãi không ăn nổi nữa, khó nuốt quá nên tôi thèm bát phở". Tuy nhiên, buổi hôm đó, đội tình nguyện cũng không tìm ra cách nào đưa phở lên cho ông Anh do nhà vẫn khóa.

 Bà Loan - vợ ông Anh trước căn nhà khóa. 

 Người trong cuộc nói gì? 

Do bệnh nặng nên suốt 6 năm qua, ông Anh được anh em viện trợ, chu cấp tiền hàng tháng để thuê người giúp việc trông nom. Vài tháng trở lại đây thì không như trước. Ông Nguyễn Hữu Cầm, tổ trưởng tổ 31, khu phố 8, phường Chương Dương, Hà Nội cho biết: "Gia đình gồm vợ, con, anh em ông Anh họp bàn chưa đưa đến giải pháp gì. Hai ông anh ra về từ đó cũng không thấy quay lại".

Chiều 18/10, chúng tôi đã có cuộc gặp gỡ với bà Loan để xác minh sự việc: "Có hay không việc bỏ đói chồng?". Bà Loan khẳng định: "Không hề có chuyện đó. Tôi vẫn mang đồ ăn cho chồng tuy không được thẳng tắp. Và giải pháp cho việc không thẳng tuột ấy là mua đồ sẵn, những thứ không thiu hỏng được để chồng ăn dần. Có gì ăn nấy, mua bánh hay ăn đồ ăn sẵn thôi, chứ hạt gạo trong nhà không có, lửa cũng hỏng". Bà khẳng định rằng mình là người có quá nhiều bổn phận với chồng, bởi giờ chỉ còn mình bà làm việc này, chứ không ai còn muốn xúc tiếp với ông Anh nữa, do ông Anh đã có những cư xử không tốt.

Lý giả về việc căn phòng bốc mùi hôi, ông Anh không được vệ sinh chu đáo, bà Loan giảng giải: "Từ khoảng 3 tháng nay không có người giúp việc, tôi phải đảm nhận việc đó. Tôi vẫn nói là làm theo khả năng và theo điều kiện sức khỏe. Hàng xóm xung quanh phản ánh về tình trạng mùi hôi hám bốc ra từ căn nhà. Tuy nhiên, do sức khỏe không được tốt, nên tôi chỉ có thể làm được đến vậy. Điều kiện kinh tế không có, nên không thuê được người, bản thân mình thì cũng không đủ sức thu dọn hết được". Chìa chiếc điện thoại ra, bà bảo: "Như hôm nay (18/10/2013) đã gọi 4 người giúp nhưng có ai đến đâu, không ai muốn làm, cũng phải nịnh osin ghê lắm".

Về tình trạng sức khỏe của ông Anh, ông Nguyễn Hữu Cầm lên tận phòng, công nhận ông vẫn tỉnh ngủ, vẫn chào hỏi được. Tuy nhiên, việc vệ sinh không tốt khiến tình trạng lở loét của ông Anh càng nghiêm trọng.  Vẫn nhận là có nghĩa vụ với chồng và tiếp tế đồ ăn cho chồng đầy đủ, song việc một người bị liệt, nằm một chỗ, điều kiện ăn uống thẳng tắp lại là đồ khô (bánh mỳ, mỳ tôm) và phải sống một mình trong căn phòng tầng 2 chật chội khiến chúng tôi không khỏi băn khoăn. Liệu có sự đùn đẩy và trốn tránh bổn phận trong việc chăm chút ông Anh lúc này nên được hiểu như thế nào?

Ông Cầm cho biết: "Mỗi gia đình đều có những uẩn khúc riêng, khó giải quyết. Tuy nhiên, hàng xóm cũng xác nhận, từ khi chuyển đi, không thấy cô con gái về nhà thăm bố và bà Loan thì vài ngày mới thấy tương hỗ". Phóng viên có đề nghị lên thăm ông Anh, thuyết phục rất lâu bà Loan mới đồng ý. Và chúng tôi đã tận mắt chứng kiến, căn phòng ông Anh ở rất chật hẹp, bốc mùi. Người đàn ông gầy gò, yếu ớt nằm đắp chăn trên chiếc giường nhỏ, xung quanh đồ đoàn bừa bộn, mất vệ sinh, trông rất thương tâm.  Ông Anh cho biết: "Đã 3 tháng nay không biết mùi hạt cơm, 5 - 6 ngày mới có người về. Tôi có cái ống nhựa và cái sợi dây nilon, ai cho tôi cái gì thì tôi thòng xuống kéo lên ăn...".

Câu chuyện tưởng đơn giản chỉ là việc nội bộ của một gia đình, song nó lại dấy lên một trăn trở về bổn phận và tình thân trong cuộc sống gia đình hiện tại...

 Không còn là vấn đề đạo đức nữa... 

Thảo luận về vấn đề trên, luật sư Nguyễn Cẩm, Chủ nhiệm đoàn luật sư Hải Phòng bức xúc: "Người già cần được chăm nom theo đúng sắc lệnh của Nhà nước. Người già bị ốm, liệt càng phải được quan hoài, chăm nom hơn. Coi ngó chồng, cha già bệnh tật không chỉ là bổn phận, trách nhiệm mà còn là lợi quyền của người làm vợ, làm con. Việc bỏ đói, không coi sóc chồng để đội tình nguyện viên phải viện trợ là dấu hiệu của hành vi vi phạm pháp luật. Vợ và con ông Anh không thể đổ lỗi ông ấy đối xử không tốt hoặc anh em ông ấy không viện trợ mà bỏ mặc chồng như thế được. Như thế là tội ác chứ không phải là tình thương. Việc không coi sóc, vệ sinh cho chồng, gây ra hoại tử thịt, làm bệnh nặng thêm, đó là dấu hiệu của hành vi cố ý giết người. Đây không phải là vấn đề đạo đức nữa, chính quyền địa phương, công an sở tại phải vào cuộc, làm rõ bổn phận của vợ và con ông Anh đối với ông. Chẳng thể để chuyện riêng của gia đình ông Anh làm ảnh hưởng đến láng giềng về vệ sinh, bức xúc cho dư luận tầng lớp".

 Trần Phượng 

  

0 nhận xét:

Đăng nhận xét